Cứ bảo sao họ hay xếch mé dân nhập cư đang tàn phá Hà Nội bằng vệ sinh bậy, bằng vượt đèn đỏ, bằng thớ lợ ẩm thực bún ốc kiểu Hồ Tây ăn kèm nem chua thịt bắp
Đến đọc thông viết thạo, tiếng Anh nói như gió của cậu bé Nam học lớp 6 nức tiếng khẳng khái với câu nói: “Truyện tranh làm mục ruỗng tâm hồn trẻ mỏ” còn bị đám đông lên án về việc bố mẹ đào tạo ra một “ông cụ non” tư duy như cái máy. Họ may mắn trở về an toàn và ông bố bắt đầu túc tắc công bố trên mạng chuyện dạy con sinh tồn. Ông anh sầm mặt đứng dậy đợi nó xong thì lịch lãm: “Mời anh về, văn hóa của anh không có ở nhà này.
Các bà vợ thấy cảnh đáng yêu này đều rơm rớm hạnh phúc nghiêng đầu trân trối ngắm những “đứa trẻ” của thế cuộc mình mà quên bẵng làu nhàu chuyện về trễ. Bởi đàn ông giành đa số lao khác trong bổn phận gia đình, họ thường quyết liệt ôm chặt trách nhiệm việc dạy con, như một bản năng, một số khác nhờ đó có thêm cớ mà hữu ý chểnh mảng trách nhiệm “kinh-tài”, như một thiên tài.
Xin phép bạn đọc đừng vội nhăn trán suy nghĩ quá nghiêm ngắn về phần khai mạc câu chuyện phiếm này. Có bà mẹ khác thì lo lắng do dự, thiệt thà đe dọa: “Mẹ các cháu đi vắng đâu rồi ạ? Nếu ở Hoa Kỳ tôi tin chắc anh sẽ bị pháp luật tước bỏ quyền dạy con”.
Trong các thao tác sống, đàn ông nói chung đều hoang hoải huyền hoặc quá trình “sản xuất em bé”. Đừng nên tốn chất xám để thắc mắc chuyện dạy con như thế nào của trần thế, thí dụ trên là một tỉ dụ tiêu biểu đặc trưng văn hóa “đào tạo” nhận thức cho trẻ nít, đôi khi khép kín dưới mái nhà mà chẳng cần rừng sâu núi cao mới là môi trường lý tưởng về kỹ năng sống.
Vệ sinh âu cũng là điều cấp thiết của người văn minh, nhưng người “văn minh” phố cổ đôi khi nó có một tí biến dị.
Hôm lâu tôi ngồi với ông anh nhà trên phố cổ, ông có đứa con gái đầu sinh năm 1992, phiên phiến cũng xinh xắn và mỗi dịp ngày yêu đương theo lịch phương Tây đều nhận được nhiều nhỏ to quà thắt nơ đỏ trên nóc.
Đấy mới đích thị là người hiểu biết văn hóa phố cổ Hà Nội, ngay cả đứa trẻ nít sống trong đó cũng đã được dạy từ nhỏ.
Hãn hữu khuya khoắt về tổ ấm tuồng như còn có tí ngà ngà mùi men, họ sẽ lại thường ôm con chu choa cưng nựng chứa chan thương tình rồi lại bất thình lình lăn quay ra ngáy o o bên đứa trẻ vẫn ê a gọi bố.
“Có phúc đẻ con biết lội, có tội đẻ con biết trèo”. Rồi sau mấy bữa lại le te bày đặt một màn xin lỗi có đầy đủ truyền thông chớp nháy chi ly từng giọt nước mắt ân hận bên “bố”.
Truyền thông luôn rất hiểm nguy, khó lường và sâu xa nó còn tai hại gấp ngàn lần với trẻ nhỏ, có vẻ không ít phụ huynh quá thơ ngây khi “từng lớp hóa” chuyện nhà mình thành chuyện của chúng mình. Ngồi với ông anh thì thằng con út bé lũn chũn bó tay lễ độ: “Bố ơi con ị xong rồi ạ, chốc bố đi tồ thì bố dội nước nhé”. Nghe cũng thấy hơi có lý.
Một lúc anh ý trung nhân con gái đến, mặt cu cậu lử đử vẻ say bia, bác bác con con một lúc thì nó vào toilet. Ông nhìn nó vui lắm rồi đảo mắt qua khách đầy kiêu hãnh khoe huấn luyện được thằng bé có ý thức tiện tặn nước sâu sắc, văn hóa khá đặc trưng dân phố cổ 8 người 30 mét vuông nhưng lúc nào cũng thừa tự tin như quí tộc bên Đức.
Đấy, Tất nhiên là phản hồi đám đông cộng đồng mạng đều tương tự nội dung như vậy. Đơn giản, con trẻ đương đại thời dôi vật chất thường có ít chọn lọc về phương pháp giáo dục trong gia đình, thỉnh thoảng chúng sẽ phải loay hoay thích ứng một cách thụ động vào các thị hiếu ba má.
Ông con nhảy dựng lên đôi co hỗn hào “Chó sủa đoàn người cứ đi”. Lan man mãi tôi mới nhớ ra hôm rồi lình xình trên báo chuyện có ông “bố” nhạc sĩ trong bài đáp phỏng vấn có đôi điều dạy con chuyện ca hát. Không ông bố bà mẹ nào giống nhau, không gia đình nào có cùng điều kiện kinh tế, văn hóa thì hiển nhiên phải có sự khác biệt, một sự khác biệt rất cấp thiết để hình thành sự phát triển tầng lớp nhưng thật lạ lùng rằng sự bức xúc chuyện nhà người khác lại y hệt nhau.
Dù đã kịp có thêm nhân xưng Bố, nhưng hồ hết cũng sẽ vẫn lại thoắt ẩn thoắt hiện như thời son rỗi, kiếm cớ trốn việc nhà lặt vặt.
Trên trang báo mạng nọ, một bạn đọc dạn dĩ đáp dưới bài viết san sẻ của ông bố nọ như sau: “Với tư cách một thằng bụi đời thích đi du lịch bụi, tôi kính nể anh.
Người thương đương đại cháu cũng thuộc diện quí tử, nhà khá giả biệt thự có nhiều cây. Từ khi mạng internet trở thành phổ cập, không ít chuyện nuôi dạy con cái đáng lẽ rất nên yên, kín đáo dưới mỗi nếp nhà bỗng lồ lộ ồn ã thành chuyện chung xã hội và “cộng đồng mạng” rủ nhau bức xúc. Dạy con đã khó, dạy con thời đại chúng lại càng thiên nan vạn nan khó.
Người ta bắt đầu nhồi nhét vào tâm hồn con nít nè lịch lãm với văn hóa dao nĩa, thưởng thức văn hóa nghệ thuật với nhạc giao hưởng với đàn piano, sinh tồn “phượt phẹo” trong rừng thiêng nước độc và bóng gió cách tiêu tiền… đồng bạc luôn mang bộ mặt của người cầm nó, hào phóng mà vẫn hà tằn hà tiện thì nó rộng rãi cao thượng, đá chi li thì nó nhơ nhuốc chật chội.
Ông bố nọ nhận đủ trận “mưa đá” bình thì cũng lấy làm bức bối mà viết lại hẳn một bài phản biện nhờ đăng báo dài gần 2000 chữ đầy đủ lý lẽ. Tóm lại, ngay cả việc đi toilet trong phố cổ Hà Nội đúng chỗ chưa chắc đã là chuẩn, nếu không rõ lắm đừng ngại ngần hỏi chủ.
Thằng bé hoảng không biết làm gì sai thì ông đã ủn lưng nó thẳng ra cửa không kịp xỏ giày. Thật may mắn là thế cuộc phân phối đại phần đông đàn ông đều đàng hoàng, biết thực tâm quân tử sẵn sàng quỳ gối ngỏ lời cầu hôn đúng lúc, thỉnh thoảng ham chơi còn trĩu nặng hai vai nhưng họ đã biết thèm khát trưởng thành mà hồ hởi đón nhận món quà của cuộc sống, lúng búng làm quen việc làm cha sau đó vài tháng.
Thời buổi hiện giờ đâu có giản dị thế, khi bắt đầu no ấm, các đấng sinh thành thị thành đòi hỏi nhiều hơn ở những đứa trẻ. Một số loay hoay lớn và khuyết thiếu bổn phận thường trực nhiều lo âu mà chạy mất dép khi manh nha nhận ra đối tác mắt long lanh bên chiếc que thử thai hiện mờ mờ hai vạch đỏ.
Tất cả đều được người lớn đưa vào những vị trí quan trọng trong non nớt trẻ mỏ, thỉnh thoảng những giá trị phi vật thể là văn hóa dạy con nhưng lại có thể “trang trí đường diềm” lấp lánh cho người lớn để “làm hàng” với nhau trên mạng xã hội. Nó còn thò mặt ra hỏi: “Bác ơi nước rửa tay để ở đâu?”.
”. Hẳn nhiên, hiếm hoi các đấng bố trẻ thời đương đại đủ cần mẫn quanh quéo với bỉm, với sữa, với bột. Chúng ta sẽ nối vấn đề ở thị lực tương đối dễ dãi, nhiều phiếm chỉ và không đào sâu vào những qui chuẩn dạy con mẫu mực thường thấy trong các công trình khoa học giáo dục đầy nhân văn.
Có vô số đứa trẻ nghe đâu còn ngờ ngạc kỹ năng đi qua đường trong chốn tỉnh thành nhìn vào đó bắt đầu mộng mơ, và nhiều phụ huynh có tính cẩn thận thì cũng lại bắt đầu thấy khó ở. Không ít phụ huynh hiếm hoi đàng hoàng nhà trót có “thần đồng” được mời chào mang con cái lên báo chí thì sởn gai ốc mà lắc đầu nguây nguẩy, có dở người mới sân si tính nết.
Chắc nhìn thấy đống “chiến trường” trẻ thơ thì dạn dĩ giữ thói quen mà nhổ nước bọt rồi thẳng tay xả nước ào ào hai lần rồi mới hành sự. Với nhân cách một thằng đã làm bố, tôi xin thẳng thắn nói luôn: Anh là một thằng điên”. Chuyện cũng xảy ra lâu lâu, một ngày nọ bỗng đâu “cộng đồng mạng” ầm ĩ xếch mé nhau, bức xúc hộ nhau việc ba bố con nhà nọ đủng đỉnh trèo lên đỉnh non cao Fansipan hiểm trở để truyền dạy trải nghiệm bài học kỹ năng sống cho hai đứa con.
Minh họa: Lê Phương. Nhưng nó ắt vẫn thiếu thuyết phục với phần lớn các gia đình có lề thói đều đặn đi nghỉ mát trong resort hàng năm. Tôi nhẩm nhanh chỗ đó tương đương 2 xô nước qui đổi 30 phút hứng nước đêm của ông anh mà chợt thấy xót xa. Bác mẹ “tri túc” thời nào cũng hiếm nay càng hiếm hơn, từng lớp đang phè phỡn tươi đẹp thì chuyện mượn việc dạy con để người lớn lấy le, để lăng mạ nhau trên công cộng bất chợt rồi cũng thành chuyện nhỏ.
Bỗng trong một phút cảm thương, thấy tội nghiệp “bố” nhạc sĩ cả tin thực bụng đôi lời dạy con thốt nhiên bị xô đẩy giẫm lên đống bầy hầy nặng mùi sân si, đám đông “nguy hiểm” ào ào “gạch đá” có khi cũng đang bị xỏ mũi theo thứ gọi là truyền thông thớ lợ cố tình đưa đẩy chuyện dạy con của trần thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét